Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

CHÂN CHÓ HẦM THUỐC BẮC

Có cái bài viết trên OF cách đây 5 năm, giờ tự nhiên thấy trên Muare, lấy nguyên cả ảnh của mình xóa bỏ chứ Khả Lạc đi.
Phọt lên đây rồi mai tìm cái ảnh gốc, kẻo sau này họ lại bảo mình cọp bài của họ thì nhục!
------------------------------------------------
CHÂN CHÓ HẦM THUỐC BẮC
Nói đến thịt chó, một món ăn thuộc vào hàng quốc hồn quốc túy thì người Việt Nam không ai là không biết, và hiếm người không từng ăn thịt chó…
Các món ăn có xuất xứ từ con chó thôi thì kể cả năm cũng chẳng hết. Cầy tơ 7 món, cầy tơ 9 món, cầy tơ 11 món… Vào Nam, ra Bắc đâu đâu cũng thấy những tấm biển gọi mời như thế. Thịt chó đi vào thơ ca văn học 1 cách ngạo nghễ và bất hủ, phải nói là như thế!
Có áng thơ ca nào mà được nhiều người thuộc nằm lòng như câu:
“sống trên đời ăn miếng dồi chó
Xuống âm phủ, hỏi có hay không?”
Ôi thôi, nói đến các món từ chó thì lại hết ngày bây giờ… nước miếng lại tứa ra chân răng rồi..
Các bác có tâm hồn ăn uống, ngồi bên chai rượu, nhâm nhi, để đĩa thịt chó đó mà ngắm cái đã, vặt cái lá mơ, cọng sả cho lên mũi ngửi, chép chép mấy cái hít hà mà thấy cái mùi của món chó rồi, khà.. tợp ngụm rượu (Rượu Khuê Tinh nữa thì đỉnh:d) cho tăng cái vị nồng nồng the the… từ từ hãy ăn.
Nói về con chó, cái gì cũng bổ. Thit chó bổ thì đương nhiên rồi, người ta đã nghiên cứu chán ra, hàm lượng đạm của nó cao khủng khiếp, ấy nó còn bổ cả “cái này cái nọ..” hà hà.. tim cật, lòng dồi.. thì “tuyệt đỉnh rồi”..
À, nó bổ thế thì ăn nó lại phải nghĩ rồi… nhậu nhẹt tối ngày, nhậu thường niên, thường nguyệt, rồi đến thường nhật thì bổ quá là chết dở. nào là goutte, nào là mỡ máu cao… thôi thì đủ bệnh liên quan đến ăn uống dư thừa… “sợ lắm các ông ạ…”
Nhưng mà bỏ món thịt chó thì lại càng không được rồi! Thế thì còn gì là cái thú của cuộc đời nữa cơ chứ?
Ấy đấy! Nhiều khi trong gian khó nẩy sinh sáng kiến để đời! Chân chó muôn năm! Chân chó vẫn là thịt chó! Vẫn hoi hoi! Vẫn ngầy ngậy! Mà hơn hẳn các món kia bởi cái sần sật dai dai của những thớ gân! Mà sướng nhất ở cái cảm giác chấm chấm mút mút… “Thật nhá, con chó khỏe nhất cái hàm, thứ đến là cái chân..”. Ô hô! Dứt khoát là phải chén chân chó rồi!
Chân chó hầm thuốc Bắc thì lại là món chó được nâng lên tầm nghệ thuật. Nghệ thuật thực sự!
Cái chân chó mua về, được làm sạch lông, đến nõn nà, bầy trong rổ cho ráo nước, thui lại cho vàng ươm, có mùi thơm và hơi khen khet mùi khói. Lại để nguội, lấy dao sắc khứa nhẹ theo chiều dọc. Xếp vào nồi cứ 1 lớp chân chó, 1 lớp thuốc Bắc, đậy vung thật kín, bắc lên bếp đun lửa liu riu, cứ đun như thế đến 5 – 6 giờ đồng hồ, bắc ra để nguyên vung om ở đó.
Thuốc Bắc dùng để tần chân chó cũng là 1 bí quyết! Nó làm sao để có thể làm giảm bớt lượng đạm đến tối thiểu mà lại nâng “cái khác” lên tối đa? Đấy mới là vấn đề chứ… Cái này khó mà nói ra cho ai được.
Chẹp chẹp… mời các bác ngồi vào bàn nào.. mang ra thôi. Bát chân chó hầm thuốc Bắc bốc hơi nghi ngút, đem theo mùi thơm gợi cảm vô cùng. A, trên ti vi nó quảng cáo cái mùi gì X men X miếc… sao gợi cảm bằng chân chó hầm thuốc Bắc được? Thật đấy chứ! Nào, cùng nâng ly các bác!
[IMG]
Chân chó hầm thuốc Bắc
Chuẩn rồi, cái chân chó thô kệch lúc nẫy giờ nằm trong bát nước hầm, phô trương cái mầu nâu đỏ hấp dẫn hơn mọi lời mô tả, vài lát gừng vàng tươi, mấy hạt kỷ tử nằm sóng sánh.. cái phản xạ từ mắt lên não ra tuyến nước bọt nó nhanh thế không biết! Lại còn cái mùi ngầy ngậy, nồng nồng đọng ở gốc mũi nữa chứ.. nước miếng tiết ra ừng ực.. không thể chịu được nữa rồi, chén đi thôi!
Cái mùi ngầy ngậy, đi theo vị đặm đặm ngăm ngăm của thuốc Bắc, bùi, dai, giòn… không thể nào quên được đối với bất cứ một ai, dù là khó tính nhất.
Mà đặc biệt, sáng hôm sau ngủ dậy vươn vai một cách sảng khoái, thầm nghĩ trong đầu “ôi cuộc sống tươi đẹp…”
Hoan hô CHÂN CHÓ HẦM THUỐC BẮC!!!!


A đây rồi cái ảnh gốc hehe
 

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

ÔI... BÒ NƯỚNG XÈO XÈO...




Những món ăn được nướng leo lét, nổ lách tách và xèo xèo ngay trên mặt bàn, ăn tại chỗ tuy không mới lạ nhưng lại gây ấn tượng được với đông đảo những người sành ăn vì cảm giác nóng hổi và khẩu vị rất ngon. Kèm theo đó, cái hấp dẫn của việc đwọc "tự làm, tự sướng" nướng đến đâu ăn đến đấy khiến cho các món nướng càng trở nên hấp dẫn vô cùng.

Thịt bò nướng tại bàn là món nướng hấp dẫn nhất trong các món nướng như vậy. 

Thường  là thịt bắp, rắn chắc và đỏ tươi được thái lát lộ những đường vân trắng vằn vèo, nhìn thôi đã thấy ngon và ngọt. Đem tẩm ướp với hành, tỏi, tiêu, gừng… kèm thêm là khá nhiều phụ gia đặc biệt khác tạo nên một mùi vị thơm, hấp dẫn và làm hài lòng người ăn. Tuy nhiên cũng có người thích miếng thịt thái dầy như quân cờ, và chỉ nướng tái, vì như vậy miếng thịt ngọt, đậm đà hơn.

Thịt bò được ướp bày trên đĩa, ăn kèm với hành tây, khoai tây, cà tím... 
Bếp lửa hồng xưa kia là bếp than hoa, khói bụi mù mịt, nghi ngút, nay đã được thay bằng bếp cồn, bếp hồng ngoại... Đặt vỉ nướng lên bếp cho nóng già, thêm chút dầu đậu nành, hoặc dùng miếng mỡ gà lau nhẹ trên mặt vỉ là có thể thả thịt vào, miếng thịt bò gặp nóng kêu xèo xèo, nẩy tí tách trên vỉ, chao ôi là hấp dẫn… cà tím với hành tây, hành hoa, hành lá được cho lên, để xung quanh vành vỉ tạo nên 1 bức tranh ngũ sắc trong cái khuôn tròn, nóng hổi vừa thổi vừa ăn. 

Thịt bò mềm, ngọt, chấm gia vị chanh cay cay, và một số gia vị đặc biệt, mang hương vị núi rừng hoà quyện cùng nhau tạo nên một khẩu vị ngon đến ngất người… đặc biệt hơn nữa, những miếng cà tím nướng trên vỉ ngấm gia vị, cắn một miếng nó ngậy và bùi man mát, không thể tả được cái ngọt, cái thơm, cái ngậy, cái bùi của nó, vì chẳng lấy gì làm ví dụ được…  thật khó quên.

Thu tiết đến dần, gió trời man mát, đôi khi se lạnh, ngồi bên bếp hồng nhâm nhi món thịt bò nướng, nghe vài làn điệu Tây Bắc, làm thêm nậm rượu "chén chú chén anh", châm thêm điếu thuốc thả khói mong manh, bàn làm ăn, hay tán gẫu dăm ba câu chuyện....
Thú lắm….

9.2008

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

TẦM NÀY ĐỪNG LẰNG NHẰNG

Chiều chiều, mình thường lè vè, lòng vòng tìm mồi... Chiều vừa rồi, vừa dừng chờ đèn, mình tình cờ nhìn vào thằng gần kề, thằng này người toàn rồng, gườm gườm:
“Nài, nhìn giề? mài là thằng nào?”..
Mình: “hờ.. đừng hù, mình thèm vào nhìn, mình còn nhìn đường”
Thằng mình rồng lừ lừ, nhằn từng lời: “Mài nhìn thàng nài, mài cần giề? mài mà đùa vào thằng nài thì đời mài buồn...”
Mình trần đời nào cần lòng vòng, giờ mình già rồi thì mình nhường, mình hiền từ: “nào, mình là người đàng hoàng, mình chờ đèn, rồi mình về nhà, làm gì mà phiền...”
Thằng mình rồng gằm gừ: “Rồi, mài còn làu bàu...mày còn nhiều nhời, thì đời mài còn buồn dài dài..”
(tầm này mình nhàm rồi, thảng này là đồ gì mà sờ vào mình) Mình liền nhìn đồng hồ, à còn giờ, hề hề... đời mày tàn rồi..
Thằng mình rồng nhìn mình, càng nhìn càng nồng nàn.
Mình càng bình thường thì thằng mình rồng càng gồng người... khà khà..
Đường gần nhà mình nhiều người, càng chiều càng nhiều người, vài người nhìn thằng mình rồng, thằng này chờn chờn. Mình liền dùng đòn xà quyển, mình luồn vào hàng người, ngày càng gần thằng mình rồng (Đòn này từ hồi thầy mình truyền, mình dùng làm nhiều điều đều thần sầu). Thằng mình rồng người tròn tròn, kỳ tình thằng này là thằng vừa tù về. Mình vào gần, thì thầm vừa vừa: “này, nhìn hàng rồi làm gì thì làm, mình chiều liền”.
...Còn dài...

Mình thì gầy còm, tầm bằng thằng hề chèo... Thằng người toàn rồng nhìn mình mà phì cười: "xời, mày thì trình gì, mày vào gần thì vài quyền là mồm mày tòe.." 
 À hà.. thằng này, mày nhầm rồi (nhiều thằng nhầm rồi, giờ thằng này là tầm mười thằng). Mình càng mừng thầm
dừng, chờ nhiều người vào..

Khà khà.. mình là thằng toàn làm tiền bằng nghề này, mình từng làm tòe mồm nhiều thằng, mà thằng này thì đòi làm tòe mồm mình. Mình mừng bằng gà rừng...
Mình càng vào gần, vào gần...
Thằng người toàn rồng chồm người nhào vào... mà thằng này đầu toàn bùn, nhào người là là vào.. Mình dùng đòn "thần quyền vồ cà"... vèo... thằng mình rồng nằm dài ngoài đường...
Nhiều người nhìn mình, toàn người đồng tình, mình cầm giày (giày mình về phần mùi thì...) đè vào mồm thằng mình rồng.

tình hình còn nhiều điều mà mình cần lường... Thằng mình rồng người tròn, mình chà giầy vào mồm thằng này lần nào thì thằng này chùi mồm vào đùi mình vài lần, mình cần quần đàng hoàng mà về nhà, mình đành lùi...
Thằng người đầy rồng chờn mình rồi, mình ngồi gần, nhìn thằng mình rồng mà trầm trầm: "mình thì bình thường, mà mình lùi là mình nhường, đừng nhào vào...". Thằng mình rồng nhìn mình buồn buồn (vì thằng này là trùm sò vùng này. Hàng vàng, hàng chè, rồi là nhà nhà, người người... thằng này đều bầy hầy mà làm tiền). Mình cầm giầy, giầm giầm gần thằng mình rồng: "Mày nhìn vào thằng này, từ rày đừng mà bầy hầy...hừm..." . Rồi mình từ từ, đàng hoàng... mình về.
Vừa rồi, ngoài phường vào tìm mình. Giờ mình ngồi ngoài phường, trường trình cùng tầm nghìn người, mình thành người hùng rồi
. Khà khà...






.
.
.ĐỪNG CƯỜI!


THẰNG LÁC



Thằng Lác không phải là tên thật, chả biết cái tên Lác có từ bao giờ, chắc là do người đầu tiên nhận ra mắt nó lác và đặt cho nó. Thằng lác không hiểu có thích cái tên này hay không, nhưng từ khi tôi biết nó thì thấy hình như là mó thích. Nick name của nó là lacdacdainhan@***.
Lác được sinh ra lớn lên ở một nơi có truyền thống hiếu học và học giỏi, nhưng dở nỗi là tất cả già trẻ gái trai đều... nói ngọng, ngọng không sửa được. Thế mới lạ!
Tôi coi Lác như em trai. Lác hay tâm sự, thằng này tuy ngọng nhưng cũng vào loại văn hay chữ tốt. Những chuyện nó "tâm sự" với tôi thường là tào lao, không đầu không cuối, chủ yếu là chuyện nó đi đó đi đâu, sang mãi tận Huê Kỳ, đi Phú Lang Sa... rồi đến chuyện oánh nhau với mấy thằng trẻ trâu. Nói chung, chuyện kể của nó tôi chả thấy có gì đáng nhớ. Duy chỉ có 1 chuyện làm tôi ấn tượng. Lác vốn là thằng sống tình cảm, nó hay tự cho mình là thằng đa cảm, hay suy nghĩ, hoài niệm. Mà đúng thế thật, nó hay trầm ngâm khi nhắc về quá khứ, kỷ niệm hơn là nói về tương lai. Nhất là khi nói về mối tình dầu, nó thường rũ người xuống, đấm ngực thùm thụp nhìn rất chi là đau khổ... mỗi lần như thế tôi nhìn nó mà thương cảm lắm lắm...
Lần ấy, sau khi tợp hết cốc bia, hết cả đá, nó trầm ngâm kể với tôi về mối tình đầu của nó. Rằng thì là nó từ nhỏ đến khi vào đại học, chỉ biết có học và mò cua bắt ốc, chẳng biết yêu đương là gì. Trong một chuyến đi tình nguyện mùa hè xanh ở vùng cao, nó tình cờ gặp cô con gái ông trưởng bản ở xã nọ. Với vẻ đẹp trai hiếm có, và cái mồm dẻo không có vành, nó nhanh chóng chiếm được tình cảm của nàng hoa khôi Tây Bắc và cả bố mẹ nàng. Mọi việc tưởng như an bài, nó hăm hở định thu xếp về báo cáo gia đình, họ hàng. Bỗng một ngày đẹp trời, Lác nhận được thư của nàng, nét chữ nguệch ngoạc (vì ở chỗ nàng, ai biết chữ là quý lắm rồi), nó căng mắt đọc, vừa đánh vần vừa nuốt từng chữ. Nội dung bức thư rằng nàng rất yêu nó, muốn nâng khăn sửa túi cho nó. 
Nhưng lấy nhau rồi thì muốn nó lên quê nàng sinh sống, vì nàng là con nhà gia thế, bố mẹ nàng không muốn xa rời ái nữ. Lác nghĩ nát óc, cuối cùng chậc lưỡi, đi thì đi... "anh đồng ý, anh tốt nghiệp xong mình cưới nhau nhé?" - với nội dung ngắn gọn, nó hăm hở mang ra bưu điện, lòng vui sướng khó tả...
Nửa tháng sau, nó lại sung sướng mở thư của nàng, thư lần này nàng ướp hẳn 1 bông lan thơm phức (nó chắc chắn với tôi là thơm phức, dù thừa nhận với tôi rằng khi thư đến nơi thì hoa đã lên mốc mấy mầu rồi). 
Nội dung thư lần này làm nó shock và đờ đẫn mấy ngày, trong thư, nàng yêu cầu nó phải bỏ học nông nghiệp, đi học lâm nghiệp, vì ở quê nàng lâm nghiệp mới là đỉnh, nàng dẫn nguyên câu nói của ông trưởng bản danh tiếng "một là lâm nghiệp, hai là xăng dầu, ba là nghỉ luôn". 
Lác lăn ra ốm, ốm liệt giường. 
Học còn vài tháng là tốt nghiệp mà bỏ thì công lao đổ cả đi sao? Mà giờ thi Lâm nghiệp thì thi thế chó nào được.
Nó không thể trả lời nàng... nàng giục  giã...
Sau 2 tháng, nó lại nhận thư nàng, lá thư lem nhem vì thấm đẫm nước mắt - nó quả quyết là nước mắt chứ không phải gì khác - nàng nói, trong nước mắt, rằng thôi Phạ không cảm duyên nàng và nó, gia đình đã bắt nó phải lấy một thằng làm bên xăng dầu. Nghe đâu thằng này rất đại gia, hứa rằng sẽ đầu tư cho nàng hẳn một cây xăng tại xã nhà.
Lác như phát điên, làm sao đấu lại thằng đại gia tiền tấn đây? nó điên thật, thẫn thờ, tóc tai bù xù, răng không đánh râu không cạo. 

Sau thời kỳ phát điên, nó trở thành bá đạo về thơ tình va nhạc sến...
Nhờ cú shock, nó trở nên nổi tiếng trong giới thơ ca, thậm chí đoạt giải nhất thi thơ ca gì đó của thành đoàn tổ chức. Ra trường nhờ có số vốn kha khá, nó cũng cóc thèm làm cái nghề thiến chó, cái nghề mà nó rất tâm đắc nên mới quyết tâm đi học.
Giờ thì thằng Lác giầu thật, nó đi Mẹc, mặc quần áo toàn đồ hiệu, kính, mũ, đồng hồ... thảy đều đồ hiệu. 

Chuyện nghe thế, biết thế. Tôi cũng chỉ động viên nó mấy câu cho nó đỡ buồn. 

Cho đến vừa rồi, tôi và nó tình cờ cùng đi công tác Tây Bắc, nó sốt ruột ra mặt, nó muốn trở lại nơi xưa, với bộ dạng mới - đại gia - và mong hoa khôi Tây Bắc nghĩ lại về câu nói của bố nàng khi nó không thể quyết việc đổi trường đại học "mày thua là đáng đời, có thế mà không làm nổi...".

Suốt đêm nó trằn trọc, xoay dọc xoay ngang. Nửa đêm, tôi hé mắt nhìn thấy nó ngồi chồm hỗm trên giường, mắt đỏ hoe, răng nghiến ken két, nhìn phát sợ.
Tôi và Lác đánh xe khỏi khách sạn, gần 2 giờ đồng hồ mới đến "nơi xưa" của nó, trên xe nó nói với tôi "em biết giờ ván đã đóng thuyền, chỉ cần nàng và bố nàng thấy rằng em chẳng kém gì thằng đại gia kia...". 

Chẳng phải mất nhiều thời gian, chúng tôi đến ngay được CÂY XĂNG của nàng...


Đứng trước cây xăng, Lác ta méo xệch, chừng như khóc đến nơi, rồi nó leo trở lại xe, giục tôi đi thật nhanh. Nó ngồi trên xe, mồm há hốc, thở như lên suyễn. Tôi phát hoảng phải dừng xe để đấm ngực cho nó. Sau khi trấn tĩnh, Lác thổ ra một câu cay đắng "rõ mình có học mà ngu, thấy nó nói CÂY XĂNG đã vãi tè, mk!" 
Tôi nhìn mặt nó, quả tình tôi cũng nghĩ vậy...

Nó đòi cầm lái cho đỡ tức thở, tôi cùng đồng ý. Đi được một đoạn, đột nhiên, nó dài môi ra, làm câu ráo hoảnh "đáng đời".
Chẳng biết nó nói ai.

Trên đường về, chúng tôi để ý dọc đường có rất nhiều cây xăng như vậy. 
Tiên sư bố thằng đại gia chất đốt :)) 

 .............
Than Uyên - Lai Châu
21.9.2013